CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Chạm mở


Phan_11

“Em muốn anh.” Tôi duỗi người nằm dài trên người anh. Tôi úp mặt vào cổ anh, hôn hít từng giọt mồ hôi mặn chát. Tôi biết sau mỗi cơn ác mộng, được yêu thương âu yếm sẽ giúp tạm thời đẩy lùi nỗi ám ảnh đi.

Anh ôm tôi, tay vuốt dọc theo sống lưng. Tôi nghe anh thở mạnh ra, biết anh đang dần thoát khỏi giấc mơ vừa rồi.

Tôi đẩy anh nằm xuống rồi đặt lên môi anh một nụ hôn dài. Bên dưới anh cương cứng giữa hai chân tôi. Nụ hôn sâu khiến tôi ướt át. Tôi cọ xát vào anh cho đến khi cơn ham muốn khiến anh vùng dậy đặt tôi xuống.

“Anh không có bao cao su trong nhà.” Môi anh mấp máy trước khi chiếm lấy ngực tôi.

Tôi thấy vui vì lời thú nhận đó, chứng tỏ đây là nơi riêng tư chứ không phải chỗ để chơi bời, và tôi là người tình duy nhất anh đưa về đây. “Hôm trước mình có nhắc tới chuyện em uống thuốc ngừa thai đó, em nghĩ vậy là đủ, nhưng…”

“Anh tin em.” Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi trong ánh trăng yếu ớt chiếu vào phòng. Khẽ tách chân tôi ra, anh đi vào từ tốn bằng sự cương cứng nóng cháy da nhưng cũng êm ái dịu dàng.

“Eva ơi,” anh nói trong hơi thở, ôm ghì tôi chặt hơn. “Anh chưa bao giờ… Chúa ơi, em tuyệt quá, anh thật hạnh phúc khi có em ở đây.”

Tôi tỉnh dậy trong tình trạng giống như lúc thiếp đi, với Gideon vẫn ở bên trong tôi. Tôi dần tỉnh trong cơn sung sướng được thấy ánh mắt nóng rực của anh. Mái tóc anh rủ quanh mặt và cổ, bù xù vì mới ngủ dậy mà vì thế lại càng hấp dẫn hơn. Nhưng tuyệt vời nhất là đôi mắt đẹp trong veo không gợi chút dấu vết của cơn ác mộng đêm qua.

Anh nở nụ cười ranh mãnh. “Hy vọng em không phiền. Em mềm mại và ấm quá làm anh không kiềm chế được.”

Tôi duỗi thẳng hai tay lên đầu, ưỡn người lên chạm vào ngực anh. Qua khung cửa sổ mái cong, tôi nhìn thấy những tia nắng yếu ớt đầu tiên của ngày mới. “Ừm… em có thể tập quen thức dậy kiểu này.”

“Hồi ba giờ sáng nay anh cũng nghĩ giống em.” Anh ôm tôi chặt hơn. “Anh nghĩ mình nên đáp trả lại.”

Cơ thể tôi tỉnh lên, mạch đập nhanh dần. “Ừ, đúng rồi.”

Lúc bọn tôi về nhà thì Cary đã đi, để lại một mảnh giấy nói hôm nay anh có việc nhưng sẽ về sớm trước giờ hẹn ăn pizza với Trey. Tôi náo nức nghĩ tới bữa ăn tối, vì đêm trước, khi đi khỏi khách sạn tôi không có tâm trạng để thưởng thức cái pizza ở quán ăn Ý.

Gideon ghé qua vai tôi đọc mẩu giấy. “Tối nay anh có hẹn ăn tối bàn công việc. Anh định rủ em đi chung để bữa ăn dễ chịu hơn.”

“Em không huỷ hẹn với Cary được đâu.” Tôi tiếc rẻ. “Phải đặt bạn bè lên trên bồ bịch mà.”

Anh mỉm cười rồi kéo tôi qua quầy ăn sáng. Hôm nay anh mặc đồ do tôi chọn, chiếc áo sơmi hiệu Prada màu xám có kẻ văn nhỏ với cà vạt xanh cùng màu mắt. “Cary đâu phải bạn gái của em. Nhưng anh hiểu rồi. Tối nay anh muốn gặp em. Xong việc anh qua đây ngủ lại với em nhé?”

Mới nghe thôi tôi đã thấy nôn nao rồi. Tôi vuốt vạt áo khoác trên người anh, tự cảm thấy mình có một bí mật đặc biệt là đã nhìn thấy anh trong tình trạng không mảnh vải che thân. “Ừ, anh qua thì em vui lắm.”

“Tuyệt. Vậy em đi thay đồ đi, anh pha sẵn cà phê.”

“Cà phê trong tủ lạnh đó. Máy xay thì kế bên cái bình. Em uống nhiều sữa ít đường nha.”

Hai mươi phút sau, lúc tôi bước ra, Gideon đã cầm sẵn hai bình cà phê, rồi cùng đi với tôi xuống sảnh. Paul mở cửa cho chúng tôi, bên ngoài chiếc Bentley của Gideon đang chờ sẵn.

Khi xe vừa lăn bánh, Gideon chạm vào đầu gối tôi rồi cười. “Đúng là em định ám sát anh phải không, em lại mang nịt tất nữa hả?”

Câu càu nhàu của anh làm tôi buồn cười. Hôm nay tôi mặc áo lụa cổ lọ màu đen với váy xếp ly ngắn đỏ đậm, mang giày cao gót hiệu Mary Janes. Không có Cary làm tóc giúp nên tôi chỉ cột lên thành đuôi ngựa gọn gàng. “Anh không thích hả?”

“Anh không xong rồi.” Anh nói nhỏ, sửa lại thế ngồi. “Làm sao mà anh làm việc cả ngày trong khi cứ tơ tưởng tới em ăn mặc như vầy?”

“Còn giờ ăn trưa mà.” Tôi đề xuất, thầm nghĩ tới chiếc ghế dài trong văn phòng anh.

“Anh có hẹn ăn trưa rồi. Anh sẽ dời hẹn lại, hy vọng là cuộc hẹn này chưa bị dời từ ngày hôm qua.”

“Anh dời hẹn vì em hả? Em vinh hạnh quá.”

Anh vuốt má tôi, dường như anh đã quen làm vậy để thể hiện tình cảm một cách dịu dàng và âu yếm. Tôi bắt đầu nghiện cử chỉ này.

Tôi áp má vào bàn tay anh. “Anh có thể nhín ra mười lăm phút cho em không?”

“Anh sẽ cố xoay xở.”

“Khi nào được thì gọi em nhé.”

Tôi hít một hơi dài, lấy trong túi xách ra một món quà mà không biết anh có thích không. Tôi không thể ngừng nghĩ tới cơn ác mộng của anh đêm qua. Hy vọng thứ này sẽ giúp anh nhớ tôi và chuyện hai đứa làm hồi ba giờ sáng, để anh dễ vượt qua hơn. “Em có thứ này. Em nghĩ…”

Bỗng nhiên món quà của tôi trở nên hơi vô duyên.

Anh nhíu mày. “Có chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là…” Tôi ấp úng. “Nghe em nói nè, em có cái này muốn tặng anh, nhưng em chợt nghĩ có lẽ một trong những món quà này, à không, cũng không hẳn là quà. Tự nhiên em nghĩ chắc nó không phù hợp lắm…”

Anh đưa tay ra. “Đưa đây cho anh.”

Tôi lôi ra món đó khỏi túi xách rồi đưa anh.

Gideon im lặng cúi nhìn cái khung hình trên tay. Tấm ảnh được lồng ghép thêm nhiều chi tiết, trong đó có một cái mặt đồng hồ điện tử chỉ ba giờ sáng. Trong hình tôi chụp ở bãi biển Coronado trong bộ đồ tắm hai mảnh màu đỏ, đầu đội cái nón rơm to. Trong hình tôi có làn da rám nắng, đang tươi cười chu môi hôn gió về phía Cary, anh lúc này đang đóng vai nhiếp ảnh gia thời trang cao cấp, chỉ đạo tôi diễn xuất bằng đủ thứ câu vớ vẩn buồn cười. “Được đó, cưng. Xấc láo lên nào. Rồi rồi, gợi cảm đi. Tuyệt vời. Giơ móng vuốt ra…grừ…”

Tôi xấu hổ quá, ngồi cục cựa không yên. “Em nói rồi đó, anh không cần giữ…”

“Anh…ừm.” Gideon hắng giọng, “Cảm ơn em, Eva.”

Tôi mừng thầm khi thấy toà nhà Crossfire hiện ra trước mặt. Xe vừa dừng tôi đã vội vàng bước xuống, đưa tay vuốt lại cái váy. “Nếu anh muốn thì để em giữ lại rồi đưa cho anh sau cũng được.”

Anh đóng cửa xe, lắc đầu. “Nó là của anh rồi, em không lấy lại được đâu.”

Anh nắm tay tôi, tay kia cầm món quà của tôi, kéo tôi về phía cửa. Tim tôi ấm lên khi biết anh sẽ mang nó vào văn phòng.

Một trong những điều thú vị khi làm việc ở công ty quảng cáo là không có ngày nào giống ngày nào cả. Cả buổi sáng tôi làm quần quật, vừa mới có vài phút thư thả để nghĩ xem sẽ ăn trưa như thế nào thì điện thoại reng. “Văn phòng của Mark Garrity đây. Eva Tramell đang nghe.”

“Anh có tin mới đây,” Cary nói thay cho câu chào.

“Tin gì vậy?” Nghe giọng anh tôi đoán đó là tin vui.

“Anh ký được hợp đồng quảng cáo vói Grey Isles rồi.”

“Ôi trời ơi, tuyệt quá Cary. Em thích quần jeans hiệu đó lắm.”

“Hôm nay em ăn trưa với ai?”

“Thì ăn mừng với anh chứ còn gì nữa. Anh ra đây được không?”

“Anh đang trên đường rồi nè.”

Tôi cúp máy, ngồi đu đưa trên ghế, mừng cho Cary đến nỗi suýt nhảy cẫng lên. Để bớt cơn phấn khích trong lúc chờ đợi, tôi kiểm tra hộp thư điện tử và thấy có một kết quả tìm kiếm cho cái tên Gideon Cross được gửi tự động cho tôi từ Google. Có hơn ba mươi bài viết chỉ trong một ngày.

Tôi mở đường liên kết ra coi, giật mình khi thấy cụm từ “người phụ nữ bí ẩn” xuất hiện ở hầu hết các tiêu đề. Tôi nhấp vào bài viết đầu tiên từ một trang blog chuyên ngồi lê đôi mách.

Đập vào mắt tôi là tấm ảnh chụp lúc Gideon quay lại hôn tôi điên cuồng trên vệ đường khi hai đứa vừa ra khỏi phòng tập. Đoạn chú thích kèm theo rất ngắn gọn và thắng thắn.

Gideon Cross, người đàn ông độc thân danh giá nhất New York từ sau John F. Kenney Con, bị nhìn thấy đang đắm đuối ngoài đường vào ngày hôm qua. Theo một nguồn tin từ Cross Industries, người phụ nữ trong ảnh cũng thuộc hàng có vai vế, là Eva Tramell, con gái nhà tài phiệt Richard Stanton và vợ là bà Monica. Khi được hỏi về mối quan hệ này, nguồn tin nói trên cho biết cô Tramell hiện đang là “người phụ nữ quan trọng” trong cuộc đời của ông Cross vào thời điểm này. Chúng tôi biết có rất nhiều trái tim đang tan vỡ trên khắp đất nước vào sáng hôm nay.

“Bực mình thật!” Tôi thở mạnh.

Chương 11

Các đường liên kết khác cũng có nội dung y hệt. Tôi ngồi thừ người, thầm nghĩ không biết chuyện này rồi sẽ đi tới đâu. Chỉ một nụ hôn thôi đã như vậy rồi, liệu tôi và Gideon có cơ hội nào để duy trì mối quan hệ này lâu dài không?

Tay tôi bắt đầu hơi run. Lúc này tôi mới nhớ ra là mình quên chưa xem qua báo giấy. “Khốn nạn thật!”

Tôi luôn cố gắng sống kín đáo để tránh mọi rắc rối trước đây. Tôi phải bảo vệ danh dự cho gia đình, và cho cả Gideon nữa. Tôi không tham gia các loại mạng xã hội vì không muốn tiếp xúc với những người không thân thiết.

Bức tường mỏng manh ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài đã bị phá vỡ.

“Đúng là đồ chết giẫm.” Tôi lầm bầm, biết mình ra nông nỗi này là tại vì suốt thời gian vừa rồi đầu óc chẳng suy nghĩ được cái gì khác ngoài Gideon ra.

Rồi còn phản ứng của Gideon nữa chứ… Nghĩ tới đó tôi co rúm người lại. Còn mẹ tôi nữa. Chẳng mấy chốc bà sẽ gọi ầm lên và làm lớn chuyện ra cho mà coi.

“Chết thật.” Sực nhớ là mẹ không biết số điện thoại mới của mình, tôi nhấc điện thoại bàn gọi cho số hộp thư thoại của điện thoại cũ để xem từ tuần trước tới giờ bà có gọi tôi không. Tôi cau mày khi nghe báo hộp thư thoại đã đầy.

Tôi vội cúp máy, với lấy cái túi xách rồi đi ăn trưa, hy vọng Cary sẽ giúp tôi sáng suốt hơn. Tôi rối trí đến nỗi khi thang máy xuống tới tầng trệt, tôi chạy ùa ra trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là gặp được Cary càng sớm càng tốt. Khi nhìn thấy Cary, tôi chả thèm để ý xung quanh mà cứ bước tới cho tới khi Gideon từ đâu bước ra chắn giữ đường.

“Eva!” Anh cau mày nhìn tôi, rồi nắm khuỷu tay xoay về phía hai người phụ nữ và một người đàn ông nãy giờ đứng che nên tôi không thấy Gideon trong thang máy.

Tôi ráng nở nụ cười. “Xin chào.”

Gideon giới thiệu tôi với ba người khách, xong lịch sự bảo họ chờ rồi kéo tôi ra một bên. “Có chuyện gì vậy? Nhìn em không được vui.”

“Sáng nay ở đâu cũng có đăng hình chụp hai đứa mình.” Tôi thì thầm.

Anh gật đầu. “Anh thấy rồi.”

Tôi chớp mắt, không hiểu lắm thái độ thờ ơ của anh. “Anh không bực mình hả?”

“Sao lại bực? Chí ít thì lần này báo chí cũng đăng đúng sự thật.”

Một nỗi nghi ngờ len lỏi làm tôi bắt đầu nổi cáu. “Thì ra là anh cố tình làm vậy. Anh dựng lên chuyện này.”

“Cũng không hẳn.” Anh nhẹ nhàng. “Tay chụp hình vô tình có mặt có đó. Anh chỉ cho hắn ta một bức ảnh xứng đáng được lên báo thôi, và nói với bên truyền thông là phải đăng đúng thông tin về em và vị trí của em đối với anh.”

“Sao anh phải làm vậy?”

“Em biết ghen thì anh cũng vậy. Giờ thì ai cũng biết là hai đứa mình không còn độc thân nữa. Sao em lại bực vì chuyện đó?”

“Đúng là em đã lo về phản ứng của anh. Nhưng ngoài ra còn có lý do khác nữa mà anh không biết, em…” Tôi run rẩy. “Hai đứa mình không công khai như vậy được đâu. Em không muốn… khỉ thật, em không muốn làm anh bẽ mặt.”

“Em không làm anh bẽ mặt đâu.” Anh vuốt một lọn tóc rơi trên trán tôi. “Mình nói chuyện này sau được không? Nếu em cần anh sẽ…”

“Thôi được rồi, giờ anh cứ đi đi.”

Cary bước lại gần. Dù chỉ mặc áo thun lót cổ tim màu trắng với chiếc quần túi hộp đen rộng thùng thình, nhìn anh vẫn có phong cách. “Mọi chuyện ổn chứ?”

“Chào Cary. Mọi chuyện ổn hết.” Gideon siết nhẹ tay tôi. “Đừng lo, hai người ăn trưa vui nhé.”

Anh nói nghe dễ lắm vì có nhiều chuyện anh đâu có biết.

Mà tôi cũng không biết một khi đã biết hết mọi chuyện, liệu anh có còn yêu tôi nữa không.

Gideon vừa đi là Cary nhìn tôi đăm đăm. “Em lo cái gì? Có chuyện gì vậy?”

“Úi chà,” Cary lẩm bẩm khi xem tấm hình tôi mở trên điện thoại. “Đúng là một nụ hôn gây chấn động. Hai người nhìn say đắm quá. Không thể cố tình đóng kịch hay gì đâu.”

“Vấn đề nằm ở đó.” Tôi nhấp một ngụm nước. “Anh ấy cố tình thiệt mà.”

Cất điện thoại đi, Cary lên giọng. “Anh nhớ tuần trước em cự tuyệt Gideon vì anh ta chỉ muốn lên giường với em thôi. Còn bây giờ anh ta cho đăng cả lên báo là đang hẹn hò nghiêm túc và say đắm em, vậy mà em vẫn không vui. Anh bắt đầu thấy tội nghiệp anh chàng này rồi đó. Không hiểu anh ta phải làm sao mới chinh phục được em đây.”

Tôi hơi bực. “Đám phóng viên sẽ bới móc lung tung. Cary à, rồi bọn họ thế nào cũng tìm thấy rác rưởi, mà lại là rác rưởi rất ăn khách nữa chứ, nên chắc chắn sẽ bị tung hê khắp nơi, lúc đó Gideon sẽ mất mặt lắm.”

“Cưng ơi,” Cary nắm tay tôi. “Ông Stanton đã ẻm nhẹm đi hết rồi.”

Dượng Stanton! Tôi giật mình. Chắc chắn ông sẽ nhìn thấy trước tai hoạ và để mắt tới chuyện này để bảo vệ mẹ tôi trước nguy cơ mọi chuyện bị đổ bể. Cho dù là vậy… “Em sẽ phải kể với Gideon. Anh ấy có quyền được biết trước sự thật.”

Chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi tôi đã rùng mình.

Cary biết tôi đang nghĩ gì. “Nếu em nghĩ anh chàng sẽ bỏ chạy sau khi biết chuyện thì em sai rồi. Trong mắt anh ta em là tất cả đó, Eva.”

Tôi thọc nĩa vào đĩa xà lách cà ngừ. “Anh ấy cũng có nỗi ám ảnh riêng, Cary à, em nhìn thấy anh ấy gặp ác mộng. Em nghĩ Gideon sống khép kín cũng vì lẽ đó.

“Nhưng anh ấy đã mở lòng với em đó thôi.”

Phải rồi, nhưng nó cũng đi kèm với sự chiếm hữu. Tôi chấp nhận điều đó vì tôi cũng đòi hỏi thứ tương tự. Nhưng…

“Em nghĩ nhiều quá rồi đó. Em cứ nghĩ Gideon thích em là sai lầm thì không đúng đâu. Em thử nghĩ coi người như Gideon sẽ thích em vì em thông minh và tốt bụng hả?”

“Em đâu phải chỉ có vậy thôi.” Tôi phản đối.

Anh nhấp một ngụm sâm banh. “Đúng không? Nói anh nghe coi em nghĩ Gideon thích em vì cái gì nếu không liên quan tới tình dục và sự đồng cảm?”

Tôi cau có vì nghĩ không ra câu trả lời.

Cary tiếp tục. “Ngược lại nếu Gideon cũng có quá khứ phức tạp như anh với em, thì chắc chắn anh ta cũng đang nghĩ y như em, cũng đang lo lắng là một cô gái xinh đẹp như em thích cái gì ở anh ta. Em không cần tiền, vậy thì anh ta có cái gì đặc biệt ngoài chuyện làm em bực tức hết lần này tới lần khác?”

Tôi ngồi dựa ra ghế nuốt lấy từng lời của Cary. “Cary à, em phục anh ghê.”

Anh nhoẻn cười. “Theo anh thì hai người nên sắp xếp điều trị chung thử xem sao. Anh luôn muốn làm như vậy, nhưng phải chờ tới khi anh có mối quan hệ nghiêm túc đã. Bởi vì để làm được điều dó thì hai người phải từng cùng nhau trải qua nhiều chuyện, cả vui lẫn buồn, chứ nếu không việc điều trị chung chỉ thêm mệt mỏi và khổ sở thôi.”

Tôi nắm lấy tay anh siết chặt. “Cảm ơn anh.”

“Có gì đâu mà cảm ơn.” Anh phẩy tay. “Người ngoài lúc nào cũng sáng suốt hơn mà. Mỗi lần anh buồn thì cũng nhờ có em thôi.”

“Giờ thì anh đã qua giai đoạn đó rồi.” Tôi chuyển đề tài. “Anh sắp sửa toả sáng trên bảng quảng cáo ở Quảng trưởng Thời đại. Anh hết là bảo bối bí mật của em rồi. Mình có nên ăn mừng bằng cái gì xứng đáng hơn là pizza không? Hay là khui thùng sâm banh Cristal mà dượng Stanton tặng đi?”

“Nghe có lý đó.”

“Còn phim thì anh muốn coi phim gì?”

“Phim gì cũng được. Anh sẽ không phản đối những bộ phim bắn giết ầm ầm của em.”

Tôi cười lớn, đúng như dự đoán, tôi vui hẳn lên sau khi nói chuyện với Cary. “Nhớ ra hiệu cho em nếu lỡ em có ngốc quá mà không nhận ra khi nào anh với Trey muốn được riêng tư nhé.”

“À, yên tâm đi. Chuyện tình gay cấn của em làm anh tự thấy mình tẻ nhạt rồi. Chắc anh sẽ phải làm gì đó nóng bỏng mới được.”

“Cách đây hai ngày anh mới vui vẻ còn gì.”

Anh thở dài. “Vậy mà anh quên mất tiêu luôn. Buồn ghê hả?”

“Nhìn mặt anh chả thấy buồn bã gì hết.”

Tôi về tới bàn làm việc thì thấy tin nhắn của Gideon nói là lúc hai giờ bốn mươi lăm anh sẽ có mười lăm phút cho hai đứa. Từ lúc đó trở đi tôi chẳng thèm giấu sự náo nức, quyết định là sẽ nghe lời khuyên của Cary, không lo lắng nữa. Rồi tôi và Gideon sẽ phải đương đầu với cái quá khứ đáng sợ của tôi, nhưng còn bây giờ thì cứ vui vẻ một chút đã.

Trước khi đi tôi nhắn cho Gideon biết là tôi đang lên. Vì thời gian không nhiều nên hai đứa không thể phí phạm một phút nào. Chắc hẳn Gideon cũng nghĩ vậy, vì khi tôi lên tới nơi đã thấy Scott đứng chờ sẵn ở quầy lễ tân để đưa tôi vào.

“Ngày đầu tuần của anh thế nào?” Tôi hỏi thăm.

Anh mỉm cười. “Khá tốt. Thế còn cô?”

Tôi cũng cười. “Cũng không đến nỗi tệ lắm.”

Khi tôi bước vô Gideon đang có điện thoại. Anh có vẻ hơi bực, bảo người kia phải cố quản lý cho được công việc mà không cần anh đích thân nhúng tay vào.

Anh giơ một ngón tay ra hiệu với tôi là đợi thêm một phút nữa. Tôi trả lời bằng cách thổi cục kẹo cao su đang nhai thành một cái bong bóng to nổ đánh bép.

Anh nhướn mày, rồi bấm nút đóng cửa và làm mờ kính.

Tôi toét miệng cười, thơ thẩn bước qua bàn làm việc của anh, nhảy lên ngồi đu đưa hai chân, tay vân vê trên môi. Anh nhanh tay chọc vỡ cái bong bóng thứ hai khi tôi vừa thổi khiến tôi bĩu môi nũng nịu.

“Phải ráng mà chịu thôi,” anh nói giọng uy quyền với người ở đầu dây bên kia. “Phải tới tuần sau tôi mới qua đó được, chờ tới lúc đó thì mình mất hết lợi thế rồi. Thôi đừng nói nữa, tôi đang có một việc gấp nằm chờ giải quyết trên bàn đây. Anh cứ làm đi rồi ngày mai báo lại cho tôi biết.”

Anh bực tức dập máy. “Eva…”

Tôi đưa tay ngăn anh lại, rồi gói miếng kẹo cao su vào một mảnh giấy nhỏ. “Thưa ông Cross, trước khi ông khiển trách tôi, tôi muốn nói là tối hôm qua khi cuộc thương thảo sáp nhập của chúng ta gặp phải bế tắc, lẽ ra tôi không nên bỏ đi vì làm như vậy cũng không giải quyết được vấn đề. Tôi cũng biết là tôi đã phản ứng tiêu cực về vụ tấm hình. Nhưng dù cho tôi là một thư ký hư hỏng, tôi cũng muốn được có thêm một cơ hội nữa để thể hiện.”

Anh nheo mắt nhìn tôi dò xét. “Thưa cô Tramell, tôi có bao giờ nói là tôi muốn biết ý kiến của cô về việc mình phải làm gì không?”

Tôi ngước nhìn anh, lắc đầu. Có thể thấy cơn bực tức từ cuộc điện thoại ban nãy đã nhường chỗ cho niềm vui và sự phấn khích.

Tôi nhảy xuống đất, bước tới gần đưa tay chạm vào cà vạt của anh. “Chúng ta tìm cách giải quyết vấn đề nhé. Tôi có vô số kỹ năng có thể có ích đó.”

Anh ôm hông tôi. “Đó là lý do mà cô là người duy nhất tôi nhận vào vị trí này.”

Câu nói đó khiến tôi vui lên hẳn. Tôi bạo dạn vuốt xuống dưới anh qua làn vải quần. “Vậy chắc tôi nên quay lại làm việc của mình thôi. Để chứng minh mình là người duy nhất có đủ năng lực cho vị trí này.”

Gideon cứng lên rất nhanh. “Cô quả là có sáng kiến, cô Tramell ạ. Nhưng chưa tới mười phút nữa tôi phải đi họp rồi. Vả lại tôi cũng chưa bao giờ thử khám phá các cơ hội bồi dưỡng nghiệp vụ ngay trong phòng làm việc cả.”

Tôi mở nút quần, kéo dây kéo xuống, miệng thì thầm sát mặt anh. “Nếu ông nghĩ vì lý do gì đó mà tôi không thể đưa ông lên đỉnh, thì chúng ta phải xem xét và thảo luận lại lần nữa.”

“Ôi, Eva.” Anh thở mạnh, mắt long lanh, hai tay vuốt ve cổ tôi. Em đang bóc trần anh ra đó, em biết không? Em cố tình hả?”

Tôi dùng cả hai tay ôm lấy anh, rồi ngước mặt lên chờ một nụ hôn. Anh lập tức phủ xuống môi tôi nồng nhiệt đến nỗi tôi suýt không thở được.

“Anh muốn em.”

Tôi quỳ xuống trên sàn, kéo quần anh thấp xuống vừa đủ.

Anh thở gấp. “Eva, em làm gì vậy…”

Tôi nâng anh lên bằng cả hai tay, miệng cử động thật nhẹ nhàng. Tôi nghe cả người anh đang rúng động theo từng nhịp thở.

Ước gì tôi có nhiều thời gian hơn…

Anh quằn quại trong niềm vui sướng cực độ. “Ôi Eva ơi, em tiếp đi…”

Tôi oằn người vì bị kích thích, hai tay anh đang luồn vào tóc tôi tự khi nào. Tôi thích cái cách anh lúc nào cũng bắt đầu rất dịu dàng nhưng càng sung sướng thì càng mạnh bạo hơn.

Anh càng lúc càng thở gấp. Hai đầu gối bắt đầu mỏi, nhưng tôi không quan tâm vì mải nhìn Gideon đang vật vã với từng hơi thở.

“Em làm anh thích quá.” Giọng anh khàn khàn.

Tôi gần như phát điên khi hình dung cảnh tượng lúc này: Gideon với nguyên vẹn trang phục thanh lịch quý phái đang đứng ngay tại bàn làm việc nơi anh điều hành cả một đế chế, và run rẩy sắp lên đỉnh.

“Ôi Eva.” Giọng anh nghẹn trong cổ họng, siết mạnh lấy tôi. “Em làm anh ra bây giờ.”

Rồi anh rùng mình khi được giải thoát. Tôi giúp anh làm sạch, lấy làm lạ vì sao anh vẫn không mềm hẳn sau một cơn bùng nổ như vậy. Tôi biết lúc này anh vẫn có thể làm tình thật mãnh liệt với tôi, và chắc chắn là anh cũng đang muốn làm vậy. Nhưng bọn tôi không có thời gian, mà như vậy hoá ra lại làm tôi thấy vui hơn. Tôi chỉ muốn làm cho anh vui. Vì chúng tôi. Vì bản thân tôi nữa, bởi tôi muốn biết là tôi có thể quên mình để làm người khác sung sướng mà không bị đeo bám bởi cảm giác bị lợi dụng.

“Em phải đi đây.” Tôi thì thầm khi đứng dậy hôn nhẹ lên môi anh. “Chúc anh một ngày thú vị, và ăn tối vui vẻ nhé.”

Tôi vừa định quay đi thì bị anh nắm tay giữ lại, mắt liếc nhanh xem giờ trên màn hình điện thoại trên bàn. Lúc đó tôi mới để ý thấy cái khung hình tôi tặng anh đặt tại một vị trí dễ thấy nhất trên bàn anh.

“Khoan đã, Eva…”

Tôi khẽ nhíu mày vì giọng anh nghe lo lắng và căng thẳng.

Anh nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, bỏ áo sơmi vô trong rồi cài quần lại cẩn thận. Nhìn anh làm việc đó, tôi chợt thấy hạnh phúc khi nghĩ chỉ có mình mới được nhìn thấy cái con người bên dưới lớp vỏ bọc mà anh khoác lên trước cả thế giới.

Anh kéo tôi sát lại, hôn lên trán tôi trong khi tay luồn vào tóc gỡ cái kẹp của tôi ra. “Anh chưa làm cho em vui mà.”

“Không cần đâu.” Tôi tận hưởng bàn tay anh vuốt tóc mình. “Như vậy cũng đã tuyệt lắm rồi.”

Anh đang rất tập trung sửa lại tóc cho tôi, hai má vẫn còn đỏ hồng sau chuyện mới đây. “Anh biết em cần cảm thấy bình đẳng.” Anh cãi. “Anh không thể để em cảm thấy bị lợi dụng.”

Tôi ôm lấy mặt anh. “Thì đúng là anh vừa lợi dụng em, nhưng mà em muốn anh làm vậy, mà em còn thấy chuyện đó rất khêu gợi nữa là khác. Em muốn làm vậy với anh mà, nhớ không, em đã từng nói rồi.”

Mắt anh mở to cảnh giác. “Anh không cần phải nhớ gì hết vì đã có em rồi. Nếu là về vụ tấm hình thì…”

“Thôi đừng nói nữa, hưởng thụ một chút đi.” Bây giờ không có thời gian để nói về vụ tấm hình, mà tôi cũng không muốn nó phá hỏng mọi chuyện lúc này. “Dù có thời gian thì em cũng không cho anh làm gì nữa đâu. Em đâu có muốn trao đổi sòng phẳng với anh. Mà thật ra thì anh là người đàn ông đầu tiên nghe em nói vậy đó. Bây giờ thì hai đứa mình đều có việc phải làm.”

Tôi quay đi và lại bị anh giữ lại.

Giọng Scott vang lên qua cái loa. “Xin lỗi ông Cross, khách tới rồi ạ.”

“Được rồi mà, Gideon. Tối nay anh qua nhà em mà phải không?”

“Không có gì trên đời này có thể ngăn cản chuyện đó.”

Tôi nhón chân hôn lên má anh. “Vậy thì tối nay mình nói chuyện tiếp.”

Sau giờ làm tôi quyết định đi thang bộ để bớt thấy tội lỗi vì không đi tập thể dục. Xuống tới sảnh tôi hối hận ngay vì mệt lả người do thiếu ngủ đêm hôm trước. Tôi đang nghĩ xem có nên đi tàu điện ngầm về nhà không thì nhìn thấy xe của Gideon đậu bên ngoài. Tôi giật mình ngạc nhiên khi người lái xe bước ra chào đích danh tôi.

“Ông Cross dặn tôi đưa cô về.” Người lái xe mặc bộ đồ màu đen và đội mũ rất lịch thiệp. Ông khá lớn tuổi, mái tóc đỏ đã ngả dần sang màu xám, mắt xanh lơ và giọng nói rất nhẹ nhàng.

Đang đau chân nên tôi rất mừng khi nghe ông nói vậy. “Cảm ơn. Mà xin lỗi, ông tên gì ạ?”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog